Tiêu đề: cảm xúc..................................! Sun Apr 24, 2011 11:55 am
Tiêu Đề : cảm xúc..................................!
lop12c7.no1.vn - Kết Nối Cộng Đồng Rạch Kiến Online
"Cho quá khứ ta đã cùng bên nhau
Viết cho hôm nay
Cho khỏanh khắc mãi thuộc về mai sau
Viết cho ngày mai
Những kỉ niệm viết tên … thời học trò"
Năm cuối, hóa ra lời người ta nói là đúng, thời gian đi học bao giờ cũng trôi qua rất nhanh. Năm cuối, thời gian học của tôi vẫn thế mà áp lực và bài vở thì nhiều hơn, bắt đầu biết cái cảm giác vắt chân lên cổ mà chạy...........................!
Tôi thành học sinh năm cuối cấp, anh chị rồi, chả nhỏ bé gì cho nữa! Ôi chao, buồn đến lạ, dù ngày xưa tôi vẫn thích cảm giác làm chị ai đó. Buồn chứ, xa bạn, xa thầy, xa cô nè, xa mái trường nè. Buồn chứ, ngày mai lớn rồi, đâu có bé bỏng mà mè nheo với thầy cô được nữa. Tự nhiên, tôi thèm nghe tiếng cả lớp tôi cùng đồng thanh: “Hôm nay cô đẹp quá cô ơi!”. Tôi cũng kì lạ đấy, tôi chả ước những thứ mộng mơ làm gì cho mệt, bình dị đến thôi mà bây giờ, nếu cộng thêm chừng hơn mấy tháng nữa, lấy đâu ai để cùng nói với tôi, lấy đâu thầy cô để mè nheo như thời cấp 3.
Trang lưu bút ta nắn nót viết tên bạn Ta viết thật nhiều chữ"nhớ", chữ " thương" Vẽ thời gian để cầu mong ngừng lại Ta nhớ ta thương một thời đến trường.....!
Khi tôi nói bạn tôi nghe câu mà tôi từng được đọc: “Ngày mai sẽ ra sao, dù ngày mai có ra sao thì cũng chả ra sao”, nó nói tôi khó hiểu, nói một câu vô duyên ghê. Nhưng nếu bây giờ, có lẽ nó sẽ nghĩ lại. Ngày mai có ra sao thì cũng chả sao, có còn thời gian nữa để bên nhau mà vui mà đùa đâu, thôi thì cứ sống hết mình cho hôm nay. Ngày mai, ngày mai rồi ngày mai, ôi sao mà lắm những “ngày mai”, những “ngày mai” mà có mấy ai còn bên nhau để chia sẻ như bây giờ. Biết sao, đó là luật của cuộc đời, cuộc vui nào mà chả có lúc tàn. Mà nói làm gì những chuyện chia tay, chia ly buồn đến nao lòng thế, cứ như học tóan thế mà hay, “trừ” đi những nỗi buồn và “cộng” vào những niềm vui. Mà nói theo chuyên môn Lý thì là chúng tôi đang “nhanh dần đều” nỗi nhớ và tình thân, và đang muốn “chậm dần đều” thời gian. Quả là một “phản ứng” tình bạn có “xúc tác” thời gian và có “tốc độ phản ứng” chóng mặt.
Nếu học sinh chúng ta mà nói đi học mà không có kỉ niệm thì là đang nói dối đấy, bởi vì … vì trái tim nằm bên trái, nơi mạch máu yêu thương luôn chảy mãi. Viết những dòng này cho những bạn bè đồng trang lứa sắp xa mái trường này, cho cả các em nhỏ, những người rồi sẽ cũng như chúng tôi, và cả những người sẽ vào ngôi trường này, thế hệ này tiếp nối thế hệ kia, chỉ ngôi trường là không đổi, mà cũng chưa chắc hẳn, biết đâu vài năm nữa, khi đang là bác sĩ hay kĩ sư gì ấy về thăm "rạch kiến" (mơ hơi cao nhỉ???hihihi"-") thì trường đã đẹp hơn rất nhiều, hiện đại hơn (tất nhiên). Mà dù có thế nào đi nữa, chỉ mong những gì tốt đẹp mà tôi từng biết sẽ không bao giờ thay đổi, và tôi ước ao một mai dù lâu thật lâu trở lại tôi vẫn còn được đi trên con đường vào trường và được nghe tiếng thầy cô giảng bài ở các khu hành lang vọng về. Thế đấy, những lúc ấy mới nhận ra trái tim mình cũng yêu thương lắm lắm, cũng vẫn còn nằm bên trái.
Thật ra tôi chưa hẳn biết mình muốn viết gì, đơn giản là tôi đang muốn tự mình sống lại trong những cảm giác những ngày đã qua của tôi và tương lai của tôi, lại muốn mình là cô bé mà không cô nữ sinh mới đúng của lớp 10 ngày nào, với tất cả hào hứng bước vào ngôi trường này với những dự định mới. Có vẻ thời gian rất giỏi làm chai sạn cảm xúc của ai đó, như tôi của 2 năm sau, tức bây giờ, bớt một chút háo hứng, mơ mộng của tuổi 16, ngày đầu bước chân vào trường. Phải rồi, nói cho cùng so với các em lớp 10 xinh tươi hớn hở thì bọn 12 chúng tôi “già” hơn những 2 tuổi, đến cái tuổi phải thực tế một chút, tập trung một chút rồi. Khi người ta lớn hơn, người ta sẽ biết yêu nhiều hơn, những nỗi nhớ cứ chất đầy hơn. Những kỉ niệm – vâng những kỉ niệm thì chẳng bao giờ chết cả, có lẽ mình đã lớn hơn rồi nên cứ nhớ về chúng nhiều hơn. Như chúng ta đã từng hát bên nhau:
“…Những kỷ niệm gọi nhau trong trí nhớ Đường thênh thang bạn thân kéo nhau về Bốn phương trời gọi nhau vang tiếng cười Bao âu lo giờ đây cũng xin ngừng…”
Tản mạn cho mùa cuối, cho những ai cũng đang cuồng chân mà “chạy” theo thời gian biểu như tôi một phút dừng lại, nghĩ lại, có những khỏang lặng trong đời. Tản mạn cho mùa cuối, cho những gì còn lại nơi đây, cho những ai sắp xa nhau. À, mà có thể là chút tản mạn cho riêng tôi, một kẻ sắp bước chân vào con đường khoa học hoặc kinh tế gì đó (chứ chả phải thơ văn đâu), có mấy dịp lại tản mạn thơ thẩn như thế này nhỉ?
Mười hai …. Chút tản mạn cho năm cuối!!! Giữa những tản mạn vang lên câu ca này:
"....Làm sao quên được nơi đã bắt đầu Hãy quay về tìm nhau vang tiếng cười Cho âu lo ngày mai qua mau........................"
Chữ ký của conlatdat_dethuong75
cảm xúc..................................!
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
...-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài-...